Hài Đỏ, Giày Xanh Và Váy Suông, Thơ: Em Là Cô Gái Mang Giày Đỏ

Em là cô gái mang hài đỏ,Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.Bỏ hết tuổi xanh người con gái,Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.Anh là chàng trai mang giầy xanh,Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.Cô ấy là người mặc váy suông,Là người anh thương, khiến em buồn.Là người đến trước ngày em đến.Là người có hết được cả anh.Còn em thì chỉ có giầy xanh,Và những mong manh chữ Nhân Tình.Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,Để cởi hài đỏ, để bên anhEm là cô gái mang hài đỏAnh là chàng trai mang giày xanhLắm lúc vu vơ e tự nhủgiày xanh- hài đỏ: hợp k anh?Lắm lúc vu vơ e tự hỏiK có váy suông, mình đã thành?Giày xanh hài đỏ, rẽ mỗi hướngTất cả cũng chỉ tại váy suôngVáy Suông là người anh yêu nhấtCớ sao anh lại nhận tình em?…Giày Xanh ơi!hạnh phúc nhiều anh nhé..Em sẽ đi vì em yêu quá nhiềuHôm sao băng em đã từng ước nguyệnVáy Suông rồi sẽ về với anhỞ nơi nào bóng anh vẫn trong em..Là nơi tim em còn thổn thức..Nhưng tim anh mãi là Váy SuôngMãi mãi luôn luôn là cô ấy..Có bao giờ anh nghĩ đến Hài Đỏ?Những niềm vui nhỏ chóng phai tàn…Em là cô gái mặc váy suôngTừ lâu không còn đếm vui buồnCùng anh đi qua bao hoạn nạnChẳng cần biết tay nắm hay buôngLà ngừơi chăm sóc đôi giày xanhMỗi bước anh đi đựơc an lànhTay gầy vun vén bao hạnh phúcBởi biết tình yêu rất mỏng manhAnh ơi…đâu đó…đôi giày đỏCon đường thế thái lắm chông gaiEm đan tay gầy che bão tốNhóm lửa bình yên,ấm đường dàiEm là cô gái mặc váy suôngTừ lâu không còn đếm vui buồn…Anh là chàng trai mang giày đenBỏ hết bon chen, chỉ yêu emBỏ những tuổi xanh đầy mơ mộngVượt ngàn tự trọng, để gần emEm là cô gái mang hài đỏ,Ăn nói nhỏ nhẹ sao dễ thươngĐôi lúc tưởng gần lại xa lắmThỉnh thoảng hờ hững không vấn vươngAnh thương em lắm giày đỏ ơiỞ bên người ấy một góc trờiNgóng theo hướng nắng, đôi khi đếnRồi lại ra đi khuất màn đêmAnh ở đây nhé , chờ bóng emMột mình lủi thủi giày màu đenChỉ ngồi từ xa và tơ tưởngNhìn bóng giày xanh cạnh bóng emAnh ấy là người mang giầy xanhLà người em thương khiến anh buồn.Là người đến trước ngày anh đếnLà người có hết được cả emCòn anh thì chỉ có giày đenVà những yêu thương lẫn men tìnhChờ đôi lần vui ngày em ghé,Để cởi giày đen, để cạnh em.Người ta là người mang hài đỏ,Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.Bỏ hết tuổi xanh người con gái,Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.Em chẳng bao giờ mang hài đỏ,Thế giới riêng góc nhỏ em cần,Anh muốn ở gần, thì đứng lại,Chứ em chẳng cần, chẳng theo anh.Này người con trai mang giày xanh,Em là con gái, tim mong manh,Nên tình em mỏng, duyên em ngắn,Chẳng đủ dài, mà chạy theo anh !Sẽ có một ngày đôi hài đỏBỏ ngỏ con đường vẫn quen điBỏ lại giày xanh ngày sánh bướcLướt trên sỏi đá đến thiên đường.Ở đây ánh sáng buồn hiu hắtThiếu vắng màu xanh đến lạ lùngHi vọng màu xanh rồi dập tắtTrắng xóa chỉ một màu nhớ nhung.Hạnh phúc đâu chỉ là chiếm giữHài đỏ cho đi bỗng nhẹ lòngĐể thôi mong nhớ, thôi hi vọngĐể giày xanh bước với váy suông bay.Em chẳng phải hài đỏ của anhChàng trai giày xanh quá đa tìnhChỉ thương hài đỏ cô đơn quáViết lại đoạn kết được không anh…Giày đỏ sẽ đến với giày đenĐến bên ai đó,tấm chân tình…Giày đỏ ân cần không giá lạnhBên cạnh giày đen bớt chênh vênh…Còn anh sẽ về với váy suôngVề với cô gái mà anh thươngĐừng tìm hài đỏ giày xanh nhé…Sẽ chẳng có ai phải tổn thương…